Gác Phố

IMG_0937.JPG

Nhà xưa gác cũ và gió mùa. Cái cảm giác mơn man khô và lạnh của sàn gỗ, đã bị mối ăn mòn đi ít nhiều, là điều mà mình biết thích thú từ khi còn rất bé. Ngoài mối ra thì thời gian cũng rất tích cực làm mòn căn gác gỗ do bố Tuấn thiết kế từ ngày còn thanh niên. Căn gác mùa hè thì cực nóng mà mùa đông thì cực lạnh này từng có nhiều người sống trong đó, rồi thời gian đưa từng người đi, đi lần lượt chứ không cùng lúc, chắc để tạo cảm giác phai mờ một cách có chu trình. Người cuối cùng trong căn gác gỗ này vinh dự được chứng kiến tất cả, cho đến ngày người cuối cùng cũng đi xa (những vẫn về đều), căn gác hình như có chút buồn nên phủ bụi rất nhiều.

Bước chân trên sàn, đâu đó có tiếng cọt kẹt không hiểu của gỗ hay của thời gian, mảng tường loang lổ không hiểu do rêu ẩm hay do vết thời gian, mái ngói xô nghiêng dột những đêm mưa nhễ nhại mặt người không hiểu do gió thổi làm ngói lệch hay làm tháng năm nằm lệch. Thời gian rõ ràng là một kiến trúc sư tài ba, cấu trúc kỷ niệm và cả thói quen hiện tại một cách thong thả kín đáo, khiến sự thay đổi có ngang ngược đến đâu thì cũng thành bình thường chỉ trong vài thời khắc lơ đễnh. Thế là phôi pha. Nhưng trên tất cả, căn gác với chiếc sàn gỗ vẫn mang lại cảm giác mơn man thích thú mỗi khi gió mùa đông bắc đầy khắp Hà Nội. Dù chỉ còn một điều mà ta yêu ở lại, thì ta vẫn muốn về.

Hà Nội (17/2/2020)

Previous
Previous

DIALOGUE AVEC LA FLEUR

Next
Next

Con Anh Ấy Đi