DIALOGUE AVEC LA FLEUR

Doi-thoai-voi-hoa.jpg

Đối thoại với hoa...

Dialogue avec la fleur...

Người: Thưa hoa, tôi đã tẩn ngẩn ngắm nhìn hoa trên bờ hồ Hoàn Kiếm nhiều ngày nay. Tôi là một người trẻ luôn tự thắc mắc về ý nghĩa của việc mình tồn tại. Tôi cảm thấy lẻ loi dù xung quanh tôi có rất nhiều người. Tôi nhận ra, xung quanh hoa cũng có rất nhiều hoa, nhưng hoa chỉ đứng lặng yên. Liệu tôi có thể trò chuyện với hoa trong chốc lát?

Hoa: Thưa bạn thân mến. Tôi rất sẵn sàng để trò chuyện khi bạn cần được chia sẻ đôi lời. Về sự tồn tại à. Có người cho rằng, đời này phải leo tới một ngọn cao mới là đáng tồn tại, có người thì cho rằng thà ẩn mình dưới đáy sâu thâm nghiêm. Kẻ trên ngọn thì cho rằng đáy vô thực, kẻ dưới đáy thì cho rằng ngọn vô minh. Nhưng bạn hãy thử nghiêng đầu nhìn, để ngọn cao và đáy sâu nằm ngang không gian, bạn sẽ thấy hoá ra chỉ là một. Đây là câu trả lời của tôi dành cho tâm tư về ý nghĩa tồn tại của bạn. Còn sau khi nhìn được rồi, bạn sẽ hiểu vì sao tôi lặng im, đến lúc đó bạn cũng sẽ chỉ mong bốn bề lặng im vĩnh viễn để đứng nhìn mặt trời đầu hạ làm nước hồ long lanh. Thưa bạn thân mến, khi đã lặng im, bạn sẽ không còn lẻ loi nữa.

Người: Thưa hoa, tôi đã lỡ mỉm cười khi trò chuyện qua màn hình điện thoại với một người xa lạ chưa từng gặp. Vào thời khắc tôi nhận ra mình cười, tôi biết rằng tôi đã dại dột nhận lấy một tan vỡ mới. Thưa hoa, rung động qua một mặt phẳng có thể là giả, nhưng đau thương thì rất thật. Thời lượng của nụ cười có khi chỉ được đong bằng thời lượng pin của chiếc điện thoại đã hỏng sạc. Tôi có nên khâu đôi môi và khâu trái tim mình lại?

Hoa: Thưa bạn thân mến. Loài hoa chúng tôi cả đời đứng yên trong đúng phần đất mà định mệnh gieo vào. Bạn tưởng hoa không biết yêu ư? Chúng tôi yêu mạnh liệt. Nhưng đi suốt vòng đời của một bông hoa cũng không bao giờ được chạm vào kẻ mình yêu mà chỉ có thể nhận tín hiệu của nhau nhờ gió và các loài côn trùng. Có khi hai bông hoa đứng cạnh nhau nhưng số phận đề nghị chúng tôi quay lưng vào nhau. Mà mặt hoa thì không ngoái lại nhìn được như mặt người. Vậy theo bạn, chúng tôi nên nở hay khâu cánh lại? Bạn đã bao giờ thấy điều gì khẽ khàng hơn cách một bông hoa nở hay chưa? Thưa bạn thân mến, dù nở hay không thì hoa cũng sẽ tàn. Bạn cũng vậy.

Người: Thưa hoa, con người luôn coi hoa là biểu tượng của cái đẹp tự nhiên. Nhưng nếu sau này, trên những luống đất kia, con người muốn tự trồng lấy một biểu tượng của cái đẹp nhân tạo. Liệu hoa có phiền lòng?

Hoa: Thưa bạn thân mến. Nếu được khuyên bác làm vườn sẽ trồng giống loài gì bên cạnh chúng tôi mà chẳng khiến chúng tôi phiền lòng, tôi sẽ bảo bác hãy trồng mặt người. Tôi tin chắc rằng nhân loại các bạn sẽ hoan ca và ăn mừng suốt ba mùa vũ trụ, tính từ mùa thu đến hết mùa xuân và chỉ dành lại mùa hạ để lặng lẽ đứng dưới mặt trời cháy rát mà phơi sáng bộ mặt bẩm sinh. Bạn thân mến, giống loài của bạn dán nhãn cho giống loài chúng tôi là cái đẹp tự nhiên, nhưng lòng các bạn khao khát khẳng định mình mới là cái đẹp cao nhất cõi này. Thế nên, hẳn là nhân loại các bạn thèm lắm những vườn mặt người nở một cách thống nhất với tâm tư. Đúng quy trình organic. Thế nhưng, nếu một ngày bác làm vườn có lỡ phun thuốc, thì thực ra bác không có ác ý gì, chỉ là bác sợ mặt người trông kém tươi. Cũng tại nhân loại chưa cho bác biết, rằng ai cũng trong héo ngoài tươi sẵn rồi.

Người: Thưa hoa, làm sao để cảm nhận được sự ngọt ngào của cuộc đời, như cái cách của lũ côn trùng cảm nhận sự ngọt ngào của hoa?

Hoa: Thưa bạn thân mến. Vào đúng chính ngọ khi mặt trời chạm đỉnh, bạn hãy há miệng thật to ra để một tia nắng chiếu vuông góc đâm thẳng vào cuống họng. Hãy giữ nguyên như vậy cho đến khi bạn cảm thấy mình trở thành một phần của sa mạc. Ấy chính là lúc bạn uống trọn sự ngọt ngào của cuộc đời này.

Người: Thưa hoa, một câu cuối cùng trước khi từ biệt, rằng tôi nên làm gì trong thời khắc hấp hối?

Hoa: Thưa bạn thân mến. Hãy tập trung vào việc hấp hối.

Hà Nội, 29/4/2020

Previous
Previous

Một Đêm Hè | Une nuit d’été

Next
Next

Gác Phố