Con Anh Ấy Đi

FD23A2A8-E357-427E-9AED-FDF6EF351F7B.JPG

Con anh ấy đi..

When his son left him

Thế là ngày mai con anh ấy đi, thằng bé sẽ rời khỏi vòng tay anh để sang một đất nước khác đoàn tụ cùng mẹ nó. Những ngày qua anh chạy vạy đủ đường để lo chút tiền mua sắm đồ đạc cho con lên đường thật chu toàn. Nói là chu toàn vậy thôi, chứ nào có được gì lớn lao, anh cố gắng chuẩn bị cho con vài ba chiếc áo khoác vì châu Âu mùa này đã rất lạnh. Đi chuyến này, không biết bao giờ nó mới về cho anh gặp mặt, nên dù mẹ nó đã mua sắm đủ cả ở bên kia rồi, nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị chút đồ, âu cũng là để sưởi ấm cả lòng anh.

Đêm nay anh miên man không sao ngủ được, anh mở mắt nhìn về phía cái khe hẹp nằm tít trên cao, phía bên góc phải sát với trần nhà. Ánh sáng vàng vọt mà leo lét của đèn đường từ cái lỗ đó mà hắt vào phòng anh, tạo thành một vũng ngay chỗ bố con anh nằm. Vũng sáng đó quây tròn như đống củi lửa người ta nhóm lên trong những đêm cắm trại ngoài rừng, năng lượng tuy nhỏ nhưng đủ tỏa ra khắp căn phòng chỉ vọn vẹn 8m2 của bố con anh. Anh tìm được căn phòng cho thuê này trong một xóm nghèo nằm sát chân cầu Long Biên ven đê Sông Hồng với giá thuê mỗi tháng là một triệu hai trăm ngàn đồng. Anh và con trai ở đây cũng đã nhiều năm rồi, cũng quen với cái sự chật chội ở đây rồi, nhiều khi anh vẫn nói đùa với con rằng

“Căn phòng này chật sao bằng lòng bố”

Mỗi lần thằng bé nghe thấy vậy lại cười như nắc nẻ bởi sự ví von kỳ lạ của bố nó. Nó hỏi tại sao thì anh trả lời:

-         “Vì lòng bố chỉ có mỗi con”

-         “Ơ, con bé hơn bố mà lòng con tại rộng hơn bố à” – thằng bé tự hào đáp

-         Lòng con có gì?

-         Có bố, nhưng người bố lớn hơn con nên lòng con phải rộng hơn mới nhét bố vừa được

Nghe vậy anh cảm thấy tim mình thắt chặt lại, đầy nghẹn ngào và xúc động. Cuộc sống của bố con anh tại căn phòng này, ngoài những lúc cảm thấy bất lực bởi không biết trốn đi đâu cho thoát khỏi cái nóng oi ả của những đêm hè và cả ngày đông rét căm căm, những lúc phía bên cầu Long Biên có đoàn tàu chạy qua làm phòng anh rung lên bần bật như một ai đó ăn mặc phong phanh đúng hôm gió về, cả thân mình run rẩy đến phát mệt mà vẫn không ngừng được, thì vẫn có những phút giây hạnh phúc mà quên hết mọi khó khăn như vậy đấy.

Đêm nay sao mà dài ghê gớm, anh vẫn trân trân nhìn vào cái vệt sáng vàng từ cái khe hẹp đó. Còn luồng sáng đó là anh còn ở bên con, luồng sáng đó tắt đi là lúc con trai anh rời xa. Đêm nay may sao là một đêm thu tháng 10, đất trời dễ chịu khiến căn phòng của anh cũng phần nào dễ thở hơn. Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ của mùa thu lọt qua khe, góp sức cùng cây quạt điện đã cũ, đưa bố con anh vào giấc ngủ nhẹ nhàng.

Anh vốn là một thanh niên Hà Nội, sinh ra trong cảnh gia đình chẳng phải nghèo khó gì, được ăn học đàng hoàng, bố mẹ đều là công chức nhà nước. Nhưng vì chạy theo một cuộc tình cấm đoán với người con gái anh yêu, anh đã bỏ hết tất cả lại đằng sau lưng mình. Ngày ấy khi anh quyết ra đi, mẹ anh thì khóc hết nước mắt, bố anh chỉ nói một câu rằng “đã là đàn ông, nói được làm được, nhưng nếu không có cuộc sống tốt, đừng bao giờ quay về”. Cũng nhờ học về kỹ thuật điện máy ở trường Bách Khoa mà anh được nhận vào làm công nhân bảo trì máy móc trong một xưởng in nhỏ của người bạn cấp 2 với mức lương ba cọc ba đồng. Người ta biết hoàn cảnh của anh, cũng tạo điều kiện để anh có thể làm việc được nhiều hơn mà kiếm tiền nuôi con, nhưng cũng chẳng hơn được là bao bởi những cái đòi hỏi tay nghề cao với kiến thức nhiều hơn thì anh không có, anh đã rời ghế nhà trường giữa chừng rồi còn đâu.

Trong một sự bất chấp thiếu an toàn của tuổi trẻ, anh lỡ để bạn gái mang bầu. Anh chọn vợ chọn con nhưng bố mẹ anh không chấp nhận điều đó, với sĩ diện của một thằng đàn ông mà anh cho rằng dám làm dám chịu, anh nghỉ học để lao ra đời kiếm tiền để có thể chi trả cho cuộc sống. Nhiều người biết hoàn cảnh, thấy anh sao mà dại thế, nhưng anh không nghĩ mình dại, anh là đàn ông, bố anh đã nói rằng anh nói được thì hãy làm được, và anh muốn chứng minh điều đó. Đen đủi làm sao cho cái thân anh, hai năm sau khi con trai anh chào đời, vợ anh không thể chịu đựng nổi cảnh sống này mà bỏ đi, cô trách anh là thằng đàn ông hèn kém, nói là sẽ lo được cho cuộc sống gia đình mà vẫn để mẹ con cô phải khổ, thế là cô ấy đi với lý do sẽ tìm cách để cuộc sống của cô và con trai không phải lần ăn từng bữa thế này nữa.

Cô đi, anh nào có dám trách cô, ai cũng mưu cầu cho mình một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc, yêu thì yêu nhưng mà đói thế này thì yêu thế nào. Cầm bức thư của vợ để lại mà anh cảm thấy mình thật nhục nhã, anh chỉ thấy mình thất bại chứ không mảy may có tia suy nghĩ hận thù nào với người phụ nữ này. Nhưng anh giận lắm, anh thương con anh quá. Nhìn con trai ngủ, anh biết rằng kể từ đây lòng anh đã thu bé lại chỉ còn có mình con và anh sẽ cố gắng làm mọi thứ vì nó. Rồi “một ngày nào đó” trong bức thư của vợ anh đấy cũng đến, cách đây một tháng, anh nhận được cuộc điện thoại với dãy số lạ chắc chắn không phải ở Việt Nam, giọng vợ anh vang lên từ đầu dây bên kia, bao nhiêu năm rồi mà chất giọng hơi khàn ấy, điệu bộ nhẹ và chắc trong cái cách nhả chữ vẫn giữ nguyên như vậy:

“Chắc anh vẫn nhớ những gì tôi viết trước khi ra đi, giờ tôi đã có một cuộc sống đầy đủ ở nước ngoài, đã đến lúc tôi đón con đi”.

Trong phút giây, anh cảm thấy như lòng mình đứt phựt rất nhanh, anh đến độ anh không rõ nó đứt lúc nào, một phần sống của anh vừa mới bị tách khỏi anh. Vợ anh đang tiếp tục nói gì đó, nhưng anh không nghe được, anh cảm thấy mọi âm thanh bị ù như thể khi anh úp vỏ sò vào tai vậy, nhưng anh đâu có đang tìm kiếm cái thế giới hư không trống rỗng chỉ độc có cái thứ thanh âm na ná tiếng sóng biển đó. Anh đang vô tình bị kéo vào không gian đó, trong đầu anh lúc này là một bản nhạc với chuỗi nốt trầm kéo dài của thứ âm giả tưởng làm nổi bật phần lời với bốn từ “tôi đón con đi”, đón con đi tức là kéo con anh ra khỏi đời anh rồi. Khi anh nghĩ tới điều đó, ngay lập tức, hơi thở của anh bỗng chốc có một sự dồn dập mạnh mẽ như thể anh vừa phải chạy hết sức trên một con đường dài, mắt anh mờ, đâu đó tuyến lệ của anh căng lên làm các mạch máu phía dưới con ngươi đỏ ửng, một chút nước chợt rỉ ra nơi khóe mắt.

Anh cố gắng lấy lại nhịp độ và trả lời hết sức:

-         Bao giờ cô đưa nó đi

-         Một tháng nữa, anh không cần phải lo lắng hay mua bán gì hết, giờ anh chỉ cần nói với thằng bé và chuẩn bị tâm lý cho nó.

Anh cúp máy sau khi trả lời một tiếng “ừ” trước khi vợ anh kịp nói tiếp điều gì. Anh bất ngờ rằng sao mình lại bình tĩnh như thế, đáng ra anh sẽ phải gào lên, anh phải hét vào mặt cô ta và chửi cho cô ta một trận, rằng sao cô ta bỏ đi để anh một thân một mình nuôi con, cô ta có biết được bao nhiêu năm qua anh đã vất vả thế nào để lo cho con, cô có biết những đêm con ốm con khóc mà bố cũng khóc vì tủi thân, biết bao điều mà chẳng thể kể cho hết bằng ngôn từ, mà giờ cô ta định cướp trắng con trai khỏi anh, cô ta rõ ràng đang giết anh mà.

Nhưng anh đã không làm như vậy, anh bình tĩnh đến lạ. Thậm chí anh cũng cảm nhận được vợ anh có chút bối rối khi nghe anh trả lời “ừ” với giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản đến vậy. Hẳn cô ấy khi gọi điện về cũng sẵn sàng tâm lý đón nhận “cơn mưa dữ dội” của anh, nhưng anh đồng ý nhanh chóng dễ dàng quá, khiến cô chắc cũng có đôi phần hụt hẫng.

Ánh đèn vàng vẫn còn đây, nhưng hình như màn trời đã không còn đen kịt nữa, có chút màu gì đó pha lên trên đó, làm loãng đi cái nền tối sâu hun hút, khiến nó mất đi vẻ huyền bí bao trùm. Anh không biết liệu có phải do anh nhìn vào ánh đèn vàng kia lâu quá không chớp mi, mà một vài giọt nước mắt đã chạy nhẹ từ bên khóe  xuống hai mang tai anh. Anh không lấy tay quệt, anh mặc kệ cho chúng lăn, đằng nào những cơn gió cũng sẽ mang chúng đi thôi. Quay sang nhìn con, anh thấy mừng vì giấc ngủ đêm nay của con yên bình quá, anh thắc mắc rằng đến bao giờ anh mới lại được nhìn gương mặt giống mình như tạc, ngây thơ, trong sáng này.

Con trai của cậu đây nhé, giống bố quá!”

Đó là ngày anh đón con trai từ đôi tay chị y tá ấy, đến giờ cũng đã ngót nghét chục năm có lẻ, vậy mà đêm nay anh nghĩ nó như mới xảy ra hôm qua cơ đấy. Bế con trong tay, anh hừng hực một niềm tin vào cuộc sống tuyệt đẹp, anh sẽ mang lại cho con mọi điều tốt đẹp nhất của cuộc sống này, anh sẽ dạy con anh để nó trở thành một người tốt. Con anh sẽ chẳng thua kém bạn bè của nó, nếu có điều kiện, anh sẽ cho con đi học đàn, con trai mà có một chút tài lẻ thì ra đời sẽ được nhiều người yêu quý hơn, hẳn lũ con gái sẽ mê mệt con anh lắm. Con trai anh sẽ không phải khổ vì nó có cả bố và mẹ ở đây, chỉ cần gia đình bên nhau thì chẳng khó khăn gì trong đời mà không vượt qua. Và dù con mình có ra đời trong sự lỡ làng thì anh vẫn tin rằng đó là do duyên trời đã mang nó đến bên anh, không hối tiếc là ý nghĩa cái tên anh đặt cho con để khẳng định điều đó.

Thế rồi trong tất thảy những điều đó, anh chưa làm được điều gì.

Trong dòng suy nghĩ miên man, anh thấy mình hình như mình đã được sáng tỏ cái điều mà anh thắc mắc bao lâu nay. Anh chợt nhận ra tại sao anh lại bình thản đến vậy trong cuộc trò chuyện với vợ anh ngày hôm đó. Vì anh chưa làm được điều gì cho con. Anh muốn giữ con bên mình không? Có. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh, có những mong mỏi ẩn tàng mà vô thức cố tình giấu nhẹm không để anh biết, đêm nay anh lôi được nó ra rồi, hóa anh muốn con anh đi. Anh muốn con anh có một cuộc sống tốt hơn là chui rúc cả đời trong căn phòng chật chội này, con anh sẽ có một tương lai tốt hơn, và người đàn bà đón con anh rõ ràng là mẹ nó, cô ấy sẽ tiếp tục là người xây dựng cho con trai anh một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh thấy mình sẵn sàng cho buổi sáng ngày mai.

Kể từ ngày vợ anh đặt lời thông báo, anh đã làm công tác tư tưởng thật tốt cho con trai anh, anh vẽ lên cho nó một cuộc sống tốt đẹp đầy niềm vui và sự hy vọng vào một tương lai tươi sáng ngập tràn. Con đừng lo vì ở thế giới hiện đại này, bất cứ lúc nào bố con mình cũng thể trò chuyện với nhau. Lòng anh buồn nhưng trước mặt con, anh luôn thao thao bất tuyệt kể về con đường đang dang tay chào đón con ở phía trước đẹp đến nhường nào. Anh để dành nước mắt cho buổi chia tay, khi con anh khóc rất nhiều vì phải rời xa bố nó, thì anh cũng sẽ chẳng còn ngần ngại gì nữa mà khóc, anh muốn con anh thấy người bố của nó bình thường mạnh mẽ giờ cũng yếu lòng khi phải chia tay con. Con anh sẽ nhớ mãi khung cảnh xúc động này, nhớ mãi gương mặt bố nó để mà cố gắng sống tốt rồi quay trở về với anh. Một tia hy vọng xuyên qua trái tim anh làm sáng lên một vùng tăm tối hư vô, anh không còn cảm thấy miên man dàn trải trong dòng ký ức mênh mang tủi hờn nữa.

Anh mải nghĩ quá rồi, vừa dứt khỏi dòng chảy ấy anh mới chợt nhận ra khe hẹp trên góc tường đã không còn ánh sáng vàng. Đèn đường đã tắt, bầu trời đã trở nên sáng rõ hơn, một màu xanh đen rộng mênh mông nền trời, đâu đó những viền mây như vết hằn nổi trên những bức tranh điêu khắc đã dần tỏ rõ, cứ mỗi phút giây lại thêm tươi mới. Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi khẽ lay cậu con trai tỉnh giấc.

IMG_5325.JPG

*****

Chiếc taxi dừng lại trước sảnh sân bay Nội Bài sau gần 40 phút đi đường. Trời hôm nay khá đẹp, bầu trời cao, có nắng nhưng không nóng, anh chọn cho con bộ đồ đẹp nhất mà anh mua, đưa cho con cầm tay chiếc áo phao dày ấm áp để con sang tới nước ngoài mặc luôn khỏi lạnh. Còn anh, anh chọn cho mình một bộ đồ lịch sự, chiếc quần vải và áo sơ mi kẻ tối màu, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest nâu đã hơi cũ sờn, những món đồ anh đặc biệt yêu thích, chỉ mặc mỗi khi có dịp thật sự quan trọng.

Mọi thủ tục để vào sảnh chờ đã hoàn tất, giờ phút chia tay đã đến. Dắt con ra phía cửa vào phòng chờ tàu bay, anh nhìn sang bên cạnh thấy có một gia đình khác cũng đang đẫm trong cảnh biệt ly, người mẹ trẻ kia hình như lên đường du học, hai mẹ con nhà đó cùng khóc thảm thiết, tiếng khóc làm rân ram cả một khu sân bay. Nơi này đúng là thánh địa của nước mắt, nhiều khi anh nghĩ chắc nó chỉ xếp hàng sau nghĩa địa trong bảng tổng sắp những nơi cho con người tha hồ khóc. Anh nhìn sang con trai, anh đã sẵn sàng để ôm chầm lấy con, hai bố con anh cần gì phải vật vã nghiệt ngã thế kia đâu, nếu con anh có khóc to, anh cũng sẽ rơm rớm và bảo con rằng “nước mắt không dành cho ngày chia ly, nước mắt dành cho ngày đoàn tụ”, chắc anh cũng sẽ không cầm lòng được, nhưng bố con anh sẽ ôm nhau thật chặt, gục vào vai nhau mà nấc nhẹ, rồi nói những lời động viên. Một khung cảnh chia ly đúng chất làm sao, đàn ông làm sao.

“Con đi bố nhé, con chào bố”

Trong miên man đó, tiếng con trai anh vang lên, anh giật bắn mình rồi cứ thế đứng đờ ra nhìn thằng con trai đi thẳng qua cánh cửa để vào sảnh chờ trong sự đốc thúc vội vã của nhân viên sân bay. Anh bất ngờ quá, mọi thứ sao lại chóng vánh như vậy, anh chỉ kịp “ờ ờ, bố chào con” rồi lặng nhìn nó qua cửa. Anh vẫy tay chào con nhưng con anh chỉ ngoái lại nhìn rồi quay đi.

Thế là con anh ấy đi, cuộc chia ly vẫn có nước mắt, nhưng anh đứng khóc một mình, thậm chí không có cả một cái ôm.

Hà Nội (13/2/2017)

Previous
Previous

Gác Phố

Next
Next

Quần Đảo Chìm | l'Archipel Englouti