Quần Đảo Chìm | l'Archipel Englouti

*Truyện rất ngắn này được viết từ năm 20 tuổi. Cách diễn đạt còn khá ngây ngô, nhưng vẫn muốn chia sẻ lại ở đây.

8CC9A753-C285-4E84-AA97-90EBA035C48E.JPG

Chú bé nhấc điện thoại gọi cho thằng bạn thân – người mà tối nay chú rủ nó đi cà phê để nhờ nó cài lại win cho chiếc laptop đã cũ. Với một người chẳng hiểu gì gọi là công nghệ như chú thì việc cài được win máy tính hẳn là một khả năng xuất sắc. Chú ấn gọi và đưa lên tai chờ đợi đầu dây bên kia, sau hai tiếng *tút…tút* thì mọi thứ bỗng dừng lại, chú bé nhìn vào màn hình đang hiện *user busy*. Chú thoáng nghĩ chắc bạn mình đang nghe điện thoại và dành hẳn 30 giây sau đó rồi mới gọi lại. Lần thứ 2, đầu dây bên kia không còn bận nữa, một giọng nói đã vang lên, giọng nói ấy còn quen thuộc hơn cả giọng của bạn chú: “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Chú bé bất ngờ và tự nhủ có chút bực dọc: “Không hiểu cái thằng này làm gì mà giờ này rồi còn thuê bao không liên lạc được”. Chú gọi đi gọi lại liên tục cho nó hàng chục cuộc, mức độ bực tức của chú tăng dần theo số lần gọi cho bạn mà vẫn chỉ có tiếng người phụ nữ ấy.

Chú ném điện thoại xuống giường, đã 45 phút kể từ giờ hẹn chú vẫn không liên lạc được với bạn, chú nghĩ mình đếch thèm nhờ nó nữa, mai mình sẽ nhờ người khác, và khi nào gặp nó chú sẽ mắng cho thằng bạn một trận vì cho chú leo cây. Chú bé liền với tay lấy điện thoại nhắn tin cho người yêu, chú hỏi người yêu đã ăn cơm chưa và kể một mạch những bức xúc trước đó của mình cho người yêu nghe. Chú chờ đợi hồi âm, nhưng 1 phút, rồi 2 phút, 5 phút trôi qua, chú vẫn không thấy phản hồi. Thường ngày, chú nhắn tin nào là sẽ thấy cô ấy phản hồi ngay, chú hiểu người yêu chú coi điện thoại như vật bất ly thân. Đợi lâu quá rồi, chú gọi điện cho người yêu xem có vấn đề gì, 1 lần 2 lần rồi 5 lần 10 lần, người yêu chú không nhấc máy. Trong phút giây nào đó, chú thực sự lo lắng vô cùng, không hiểu người yêu mình có gặp bất trắc gì không? Trong đầu chú tưởng tượng đến hàng nghìn trường hợp nguy hiểm đã xảy đến với người yêu, nhưng ít ra chú cũng biết chiếc điện thoại của người yêu mình đang nằm ở một nơi có wifi bởi dòng chữ “đã nhận” khi gửi imess.

Chú bé nằm im, chú cảm thấy lo cho người yêu quá mà không biết phải làm gì, nhà người yêu chú thì lại quá xa, chú không thể phi đến đó vào lúc 10h được. Chú cứ tìm mọi cách để liên lạc mà vô vọng. Chú nghĩ một suy nghĩ thật ăn năn rằng nếu người yêu chú liên lạc lại, chắc chắn ngày mai chú sẽ đưa người yêu đi ăn thật ngon để bù những lúc chú chưa tốt, ơ, “nhưng mà mình hết tiền rồi, lương thì chưa có, gọi bố vay tạm xem sao”. Chú liền nhấc máy gọi cho bố chú, bố chú là một người luôn bận rộn với công việc, vì thế mà chú chắc bẩm với bản thân rằng ít ra sẽ có bố nhấc máy. Nhưng rồi, những tiếng *tút* điện thoại cứ kéo dài, chú gọi đi gọi lại nhiều lần, tiếng *tút* vẫn ở đó, như một tiếng vọng mênh mang, như một nốt trầm trong bản nhạc cứ ghì đầu tâm trạng của chú sát tận mặt đất.

Từ bực tức, rồi lo lắng và giờ là sự buồn bã ê chề, chú không chịu, chú cố gắng bấm mọi số trên danh bạ chú có, chú muốn nghe thấy tiếng nói ở đầu dây bên kia, tiếng của chủ nhân số điện thoại đó chứ không phải tiếng *tút* hay giọng của người phụ nữ huyền thoại, nhưng vẫn không có ai, chú sợ hãi thực sự, chú hoàn toàn thất vọng trong sự bất lực tột cùng. Sự tủi thân bao phủ toàn bộ cảm xúc của chú bé, chú thấy mình như một hòn đảo duy nhất còn tồn tại giữa quần đảo chìm này. Chú thắc mắc không hiểu mình đã làm gì? tất cả những hòn đảo kia đã bị nhấn chìm bởi sóng nước đại dương hay chính họ đã tự tước cái quyền được nổi, cái quyền to lớn của một hòn đảo, chỉ để tránh xa chú. Cậu thấy cô đơn vô cùng.

Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, chú tự ấn số của chính mình theo một hành động thật vô thức. Như thường lệ, chú sẽ được nghe tiếng *tút* nhanh 2 lần và thấy ngay *user busy*. Và mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, chú bé cười khẩy, mà không rõ có phải cười khẩy không vì mép chú hơi nhếch lên nhưng gương mặt thì vô cảm, rồi ấn đi ấn lại nút callback không biết bao nhiêu lần nữa. Đột nhiên, chú lại nghe thấy tiếng kêu đáng ghét đó, *tút…tút*, đến lúc chú chợt nhận ra sự bất thường đó thì phía đầu bên kia có tiếng nói: “alo, tôi….đây, ai đấy ạ”. Chú bất giác nhìn vào số điện thoại, vẫn là số của chú và không còn gì nghi ngờ nữa rồi, giọng nói đang lặp đi lặp lại câu hỏi “ai đấy” chính là chú, trong loáng thoáng, chú còn nghe thấy tiếng thằng bạn thân của chú đang nói gì đó về máy tính trong điện thoại. Chú bé ngây ra như hóa đá, không khí trong phòng dường như đã bị rút cạn, chú cảm thấy sao mà khó thở quá, đồng tử chú giãn ra và như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, da của chú gợn lên rung mình. Bây giờ thì chú thực sự thấy sợ, một nỗi sợ thấu tận xương tủy, chú muốn cất tiếng nói, chú muốn gào lên với đầu dây bên kia xem thực hư ra sao, nhưng chú không nói được, tiếng nói của chú đã rời bỏ chú, lặn sâu xuống đáy biển cùng với những hòn đảo chìm kia.

Chú nằm vật ra, nước mắt cứ thế chảy, chú không hiểu mình là ai, chủ chỉ biết là giờ chú hoàn toàn đơn độc, chú mới chính là hòn đảo duy nhất bị nhấn chìm. Trong khoảnh khắc, chú cảm thấy buồn ngủ lạ lùng, chỉ vài giây sau, chú bé ngủ say như chết.

Hà Nội (2014)

Previous
Previous

Con Anh Ấy Đi