PHONG PHANH

IMG_4055.jpg
lời đề từ: thơ cho người đàn bà lỡ buồn từ thủa lên ba
Thủa lên ba
em buồn tuổi rạ cuối chiều
Thủa lên năm
em nằm trên đồng xác sao
Những thủa chìm giữa chiêm bao
em lùa tuổi nắng như thùa tuổi trăng
lên mười em sẽ nhuộm răng
nhuộm màu sương sớm đẫm bờ môi hoa
Em xin mẹ
thôi đừng ru lũ gà
giọng đắng đàn bà
chồng mẹ cũng không bao giờ trở lại
Lên mười sáu
em vuốt miệng son thơm mùi trầu cau
em thích hôn khi miệng còn nồng màu máu
rỉ đẫm yếm đào
Mai em lên xe hoa
ngày nghiêng mười tám
đám con trai ngồi tiếc ngẩn ngơ
nghĩ về đời mình em cũng tiếc ngẩn ngơ
vì sông em cạn từ ngày cắt rốn
con sông mùa đông
chồng em là cửa biển ngậm ngùi
Từ đó em ngủ vùi tới đêm ba mươi
đêm cười tóc rối
cuối giờ nắng đen
em vén nước mắt lội về tuổi rạ/dạ cuối chiều
bắt đầu một thủa câm

Nam Thi (16/3/21)
Previous
Previous

BA LẦN LÁ RỤNG SANG THU

Next
Next

Je sais vomir | Biết nôn