Một Mình

mot-minh.jpg

Nắng sâu khâm liệm đêm đen
Ngả đầu vào lá tôi thèm liệm tôi
Màu ngày nhuộm kín sông trôi
Thuỷ tinh mây vỡ vụn môi hẹn thề
Trăm nghìn kinh độ u mê
Cho đau vĩ tuyến dầm dề mưa hoa
Xin thôi đếm một, hai, ba
Xin cho quên hết hằng hà phân ly
Xin đừng bắt phải nói gì
Xin đóng căn cước vô vị muôn phương
Lũ chim đi bộ trên đường
Chân trần cháy rát những trường âm thanh
Về trong phân khúc xanh xanh
Trước khi xuân đến tựu thành vàng phai
Sợ nhất gọi là ngày mai
Hai hàng xúc động miệt mài tha hương
Trước là thương, sau là thường
Câm lặng duy nhất một phương nối dài
Van nhờ vô nghĩa thụ thai
Sinh ra trống rỗng hình hài của thơ

25/11/2019

Previous
Previous

Nhúng Ngón Tay

Next
Next

Dữ Liệu Đóng Băng | Frozen Data