Cô Đơn Tĩnh Vật

IMG_3332.jpg

Tôi có biết đâu những buổi chiều
Sài Gòn là một thành phố trắng/trắng quá/trắng hơn cả khói thuốc tôi thở dài như góp thêm một dòng sông
đồng bằng hôm nay chín bỏ làm mười
ai phù sa tôi đắp tĩnh vật
im im giữa thành phố trắng
nếu tôi biết trước Sài Gòn là một thành phố trắng
tôi sẽ vội động tác thay màu
không kịp nữa
không kịp nữa
tôi là tĩnh vật giữa rừng tĩnh vật đương đại buồn không nói
tôi - vật làm sẵn Hà Nội - đã tự triển lãm mình
như bao cuộc triển lãm hiện diện khắp địa cầu cho người dưng thưởng thức
một nghìn ánh mắt mở
một nghìn cửa miệng mở
một nghìn màng nhĩ rung mạnh hơn tán lá trong cơn dông
thế sao tâm hồn cài then kín mít
im im giữa bốn bề trắng
bố mẹ tôi sẽ mang tiếng là những nghệ sĩ khép cửa
vì tác phẩm của họ đâu ai muốn hiểu
tôi đã tự góp mình vào tập thể tĩnh vật buồn không nói
như bao đồng nghiệp tĩnh vật bên tôi im im
đứng cạnh nhau mà xin thôi giao tiếp
vì còn bận trôi về thế giới riêng
như cách tôi trôi về tháp rùa lim dim nhìn nắng*
liệu có ai khẽ đẩy tôi xuống sâu thẳm
tôi hứa sẽ vỡ vội vàng
và tan nhanh vào mạch ngầm của đất
cho hạt nảy mầm
cho cây xanh lá
cho hoa bung nở
cho tĩnh vật biết hét ầm lên

Sài Gòn (4/7/2020)
*chữ của nhà thơ Nguyễn Đình Thi trong bản gốc bài thơ Đất Nước

Previous
Previous

Vớt Vát

Next
Next

Bài Ca Xích Đạo Gục Xuống